Nỗi Buồn Và Niềm Day Dứt Mỗi Lần Nhớ Về Mẹ

Mẹ tôi đã mất khá lâu rồi vì căn bệnh ung thư. Mỗi lần nghĩ về mẹ, nước mắt tôi lại chảy dài vì thương mẹ và day dứt vì đứa con trai này chưa kịp làm tròn chữ hiếu.

Tôi sinh ra và lớn lên ở Thái Bình, sau đó đi học và vào Sài Gòn lập nghiệp rồi xa mẹ từ đó. Mẹ tôi có thể nói là một bà mẹ thuần nông dân, đầy chân chất mà bạn có thể bắt gặp đâu đó sau mỗi lũy tre làng. Mẹ rất tình cảm, sống hảo hữu theo kiểu “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”, lo không chỉ việc trong nhà rồi mà việc của hàng xóm, của bà con trong làng, cái gì bà cũng muốn giúp đỡ, quan tâm. Chúng tôi cứ thường hay trêu mẹ là thích làm “chuyện bao đồng”. Mẹ chỉ cười rất hiền rồi chửi “cha bố chúng mày, tính mẹ vậy rồi”. Bà tần tảo, một nắng hai sương, vất vả cả cuộc đời…

Mẹ của Bùi Văn Trúc cùng các cháu
Mẹ của Bùi Văn Trúc cùng các cháu

Thủa bé, cha tôi nghiêm khắc, hay dạy con bằng những trận đòn roi. Có lẽ vì thế mà anh em chúng tôi lại gần gũi mẹ, tình cảm với mẹ hơn. Nhớ hồi đó, mỗi lần cha tôi chuẩn bị đuổi đánh 3 anh em, hay ông hùng hổ đi tìm để bắt các con về trị tội, mẹ tôi lại nhỏ nhẹ “bênh” con, tìm cách đánh lạc hướng cha, hay đỡ đòn cho con. Thậm chí vì mấy anh em mà mẹ dám tiếng to, tiếng nhỏ với cha. Chúng tôi vì thế mà thêm yêu thương và luôn tìm mọi cách đỡ đần cho mẹ.

Nhớ nhất là mỗi chiều chiều, anh em chúng tôi cố gắng dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, trong nhà có thể nấu gì ăn thì tranh thủ nấu để mẹ về rảnh tay nghỉ ngơi. Nhiều khi, ba anh em xong xuôi công việc lại kéo nhau ra cổng công ty đợi mẹ. Rồi cả 4 mẹ con líu ríu kéo nhau đi về nhà, vừa đi vừa nói chuyện, cười đùa cứ líu ríu và ấm áp như một đàn gà. Kỉ niệm ấy của 3 anh em cùng mẹ vẫn thường trở về với tôi trong mỗi giấc mơ.

Mẹ và con lớn của Bùi Văn Trúc
Mẹ và con lớn của Bùi Văn Trúc

Năm đó mẹ phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, cũng là năm gia đình nhỏ của tôi vướng vào sự cố. Tôi trở thành gã đàn ông xấu xa, bệ rạc, người không ra người, ngợm không ra ngợm. Gia đình tôi kinh tế xuống dốc không phanh.

Chuyện của tôi phải tìm mọi cách để giấu mẹ, nếu không – mẹ biết chắc mẹ sẽ “đi nhanh” hơn nữa. Mẹ tôi từ đó phải ra vào Sài Gòn, Hà Nội để điều trị thường xuyên. Tôi thất nghiệp, ăn bám vợ ở nhà, không có nhiều điều kiện để chăm lo, săn sóc cho mẹ những ngày cuối cùng ấy. Tôi lại bệ rạc, sống như kẻ bỏ đi, là nỗi thất vọng của nhiều người, chắc chắn mẹ tôi cũng sẽ buồn lắm nếu biết hết hoàn cảnh của tôi lúc đó.

Tôi chỉ mới biết nhận những gì mẹ mang lại cho mình mà chưa một ngày thực sự được báo đáp mẹ. Đó là nỗi niềm day dứt của tôi mãi mãi về sau mỗi lần nhớ về mẹ.

Bùi Văn Trúc

Để được tư vấn hãy liên hệ:

Số điện thoại    : 0964 67 55 79

Hoặc Website  : buivantruc.com

Facebook        : Bùi Văn Trúc

XEM NGƯỜI ĐIỀU TRỊ THÀNH CÔNG CHIA SẺ TẠI ĐÂY!

About buivantruc

Tôi viết những chia sẻ trên trang Web này với niềm hi vọng duy nhất là đem lại niềm tin đối với người bệnh và điều trị thành công, để đem tiếng cười trẻ thơ đến được với những gia đình không may mắn mắc phải căn bệnh vô sinh hiếm muộn!

Call Now