Tam Nam Bất Phú…!

Gia đình nhà tôi có 3 anh em trai. Chúng tôi có độ tuổi tương đương nên chơi với nhau rất thân. Rồi lớn lên lại cùng nhau lập nghiệp tại Sài Gòn. Anh em chúng tôi là thế, đi đâu cũng có nhau.

Người ta thường nói, tam nam bất phú, nhà có 3 anh con trai thì không thể giàu được. Nhưng tôi thấy, gia đình chúng tôi thật giàu có.

Những ngày còn nhỏ, 3 anh em đi đâu cũng có nhau, nghịch dại gì cũng cùng nhau chơi tới bến. Tôi là anh cả, khi nào cũng cầm đầu các em bày ra đủ trò. Vui nhất là việc ba anh em thường trốn nhà đi tắm sông vào mỗi buổi trưa. Cha tôi cấm, nhưng càng cấm chúng tôi lại càng khoái trốn đi. Lúc ấy trong ý nghĩ của những cậu bé chưa đủ lớn, cảm giác thành công sau lời cấm đoán của ba mẹ thật thú vị. Bởi thế mà có một lần, giữa trưa chúng tôi lại lẻn đi tắm sông.

Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em
Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em

Cha tôi biết liền chạy đi tìm, rồi lôi cả 3 về nhà bắt nằm xuống giường để đánh. Anh em chúng tôi đã dự liệu trước rồi, mà kế này là do em út tôi cố vấn, chúng tôi giấu sẵn 3 cái mo cau dưới chân giường. Khi về tới nhà, trong lúc cha đang loay hoay đi tìm roi thì anh em chúng tôi đã cho luôn mo cau vào trong quần và khoái chí nằm đợi. Chắc là đợt này cha có đánh tới mấy thì cũng không đau. Đầu tiên cha tôi tuyên bố lí do bị đánh, số roi và nện tới tấp xuống.

Chúng tôi cũng gào lên mỗi lần roi nện xuống nhưng lại liếc nhau vô cùng sung sướng. Rồi nghe thấy tiếng cha: “Hôm nay khuyến mãi thêm cho các anh gấp đôi số roi tôi vừa đánh, lần này tôi sẽ đánh ở lưng.”. Thế đấy, trận đòn hôm đó chúng tôi lãnh đủ và chắc chắn là cha tôi đã phát hiện ra “diệu kế” của anh em chúng tôi rồi.

Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em
Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em

Thời chúng tôi còn nhỏ, gia đình cũng không có nhiều của ăn của để, anh em tôi không vì thế mà tranh giành nhau. Chúng tôi thực sự nhường nhịn và sống rất tình cảm. Đi học về, chúng tôi lại cùng nhau tranh thủ làm việc nhà giúp mẹ, xong xuôi ba anh em lại dắt díu nhau tới cổng công ty đợi mẹ về. Tới độ đi “tán gái” cũng phải đi “tán” chung mới chịu. Anh em chúng tôi cứ thế lớn lên không tránh khỏi những tranh cãi, va chạm của tuổi mới lớn, nhưng chưa bao giờ tình cảm của chúng tôi bị sứt mẻ. Chúng tôi quá giàu có về tình cảm đúng không?

Rồi lớn lên, chúng tôi cùng nhau vào Nam lập nghiệp để có thể ở gần, đỡ đần cho nhau. Lúc đầu chúng tôi cùng mở nhà hàng kinh doanh, công việc phát triển tốt, 3 anh em vô cùng vui mừng. Cuộc sống khấm khá dần lên. Cho tới khi mẹ tôi bị ung thư, chuyển Sài Gòn về Hà Nội chữa trị nhiều lần, chúng tôi lại cùng nhau san sẻ nỗi đau và chăm sóc mẹ. Anh, Em tôi khi đó còn phải thay nhau đưa cả gia đình, vợ con ra Bắc để tiện cho việc chăm sóc cho mẹ tôi.

Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em
Ảnh Bùi Văn Trúc và 2 người anh em

Vì lo cho mẹ nên công việc làm ăn của ba anh em cũng vì thế mà đình đốn, ngưng trệ. Nhưng không phải vì thế mà anh em chúng tôi mất đoàn kết. Chúng tôi cùng xác định việc lo cho mẹ là trên hết, sau này cuộc sống chúng ta cùng làm lại. Không biết có phải do mẹ thấu hiểu và phù hộ cho anh em chúng tôi hay không mà sau những khó khăn ấy thì hiện tại cả ba anh em đều đang có những thành công nhất định của mình.

Giờ đây, mỗi lần nhìn lại quãng đường mà tôi đã đi qua đều có sự đồng hành của các em, tôi mới thấy mình thật may mắn và hạnh phúc.

Bùi Văn Trúc

Để được tư vấn hãy liên hệ:

Số điện thoại    : 0964 67 55 79

Hoặc Website  : buivantruc.com

Facebook        : Bùi Văn Trúc

XEM NGƯỜI ĐIỀU TRỊ THÀNH CÔNG CHIA SẺ TẠI ĐÂY!

About buivantruc

Tôi viết những chia sẻ trên trang Web này với niềm hi vọng duy nhất là đem lại niềm tin đối với người bệnh và điều trị thành công, để đem tiếng cười trẻ thơ đến được với những gia đình không may mắn mắc phải căn bệnh vô sinh hiếm muộn!

Call Now