Nhắc tới bố, tôi lại nhớ tới những cái xách tai của ông. Nhờ những cái xách tai ấy mà tôi trở thành một người đàn ông cứng rắn, bản lĩnh được như ngày hôm nay.
Nhà tôi có 3 anh em trai đều có những thành công nhất định trong cuộc sống. Nếu không có sự nghiêm khắc ấy của bố, há dễ gì chúng tôi đều trưởng thành được như ngày hôm nay.

Bố tôi là người luôn hết lòng vì công việc. Lúc mới lấy mẹ tôi, ông là công nhân lò xí nghiệp gạch tại Quốc Tuấn, Kiến Xương, Thái Bình. Sau đó lại chuyển lên Hà Nội làm ở nhà máy hóa chất. Những năm 88-91, ông lặn lội sang tận Bungary để làm công nhân nuôi sống gia đình, sau đó lại trở về quê làm ruộng.
Những năm tháng tuổi thơ bên bố tôi chỉ nhớ bố mình đã thật nghiêm khắc với anh em chúng tôi. Mỗi khi chúng tôi sai gì, ông lại tới gần xách tai ba anh em đau điếng. Bởi thế mỗi lần tôi định làm cái gì đó nghe có vẻ sai sai, là tôi lại nhớ tới những cái xách tai của bố để kìm lòng mình lại.
Tôi nhớ có lần trốn nhà đi tắm sông. Hồi đó tắm sông rất nguy hiểm, tôi chưa bơi lội thành thạo rất dễ bị đuối nước. Mà ở quê tôi, nếu đuối nước thì chả có cách gì cứu nổi, nó sẽ cuốn bạn ra tới tận biển. Hôm đó giờ ngủ trưa, bố tôi linh tính sao đó mà vào giường tìm không thấy tôi, ông “tra khảo” mẹ khai ra rằng ba anh em chúng tôi bỏ đi tắm sông. Ông vội vàng lấy xe đạp, đạp thẳng ra bờ sông.
Nhìn thấy bố, ba anh em chúng tôi vô cùng sợ hãi. Ông biết điều đó nên đứng trên bờ mỉm cười vẫy vẫy chúng tôi vào như kiểu sắp kể chuyện gì. Chúng tôi tưởng thật nên không bị mất bình tĩnh, bơi tự tin về phía bố. Khi ba anh em đã yên vị trên bờ, sóng gió mới nổi lên, chúng tôi bị bố xách tai đau điếng, rồi bắt về nhà nằm úp trên giường để đánh. Từ đó, ba anh em chả bao giờ dám đi tắm sông nữa vì sợ cái xách tai của bố.
Bố tôi nghiêm khắc là thế nên có những cái trị con rất “quái” nhưng lại khiến chúng tôi rất phục. Lúc đó tôi 17 tuổi, đua đòi và ham vui tôi có uống rượu say ở nhà bạn. Nhận được “tin tình báo”, bố tôi lại phi xe đạp qua nhà bạn chở tôi về. Đón con về nhà xong, bố tôi mới bỏ hẳn ra một chai rượu bắt tôi phải uống bằng hết. Từ đó cứ nhìn thấy rượu là tôi “tởn tới già”.

Trong nhà, tôi là đứa giống bố nhất, giống từ việc nghiêm khắc trong dạy dỗ con cái cho tới việc đã làm gì là phải làm thật tập trung, phải mang được nhiều giá trị tới cho mọi người. Giờ đây mỗi lần về thăm bố, tôi lại đùa ông rằng: bố ơi, nhờ những cái xách tai của bố mới có được thằng cu Trúc mạnh mẽ như ngày hôm nay đấy bố ạ. Ông lại cười, lại giơ đôi tay già nua ra để đòi xách tai tôi lần nữa…
♦ Hotline: 0964 67 55 79
♦ Web: thuocnamtrivosinh.com
♦ Email: truchoapho@gmail.com
♦ Facebook: Bùi Văn Trúc
XEM NGƯỜI ĐIỀU TRỊ THÀNH CÔNG CHIA SẺ TẠI ĐÂY!